TỈNH NGỘ
Tỉnh lại đi, đời là ảo mộng
Có gì đâu, chỉ thoáng thời gian
Có gì đâu, một giấc mộng vàng
Khi tỉnh - bỗng thấy là không cả
Khi tỉnh dậy, thế gian sao lạ !
Trước giờ, ta chẳng biết chẳng hay
Chỉ quẩn quanh, quanh quẩn, loay hoay
Như đứa trẻ mãi mê vườn lạ…
Đừng ngủ nữa, vùi trong mộng tưởng
Bỏ quên đi thực tại thờI gian
Lao mình theo ảo ảnh muôn vàn
Mà quên mất – cuộc đời thoáng chốc !
Mau tỉnh lại, thấy đời rộng mở
Tỉnh thức trong từng phút từng giây,
Để thấy rằng – thực tạI tròn đầy
Cùng xây đắp cuộc đời nhân ái !
PQT